Đến giờ Thần Vụ, sau khi vừa nghe hiệu, ta bỏ ngay những gì đang cầm trên tay mà nhanh chân chạy đến nhà thờ. Tuy nhiên, vẫn phải nghiêm trang để đừng gây xáo trộn. Thật vậy, không gì ưu tiên bằng Thần Vụ.
Thánh Biển Đức, Tu luật của đan sĩ, chương 43
Chúng ta thực hiện những gì ngôn sứ đã nói : « Con ca tụng Chúa mỗi ngày bảy lượt. » Vậy ta hãy giữ con số bảy thánh thiêng ấy bằng cách chu toàn các bổn phận thuộc thánh vụ của mình qua Kinh Sáng, Kinh Giờ I, Kinh Giờ III, Kinh Giờ VI, Kinh Giờ IX, Kinh Chiều và Kinh Tối. Thật vậy, khi nói : « Con ca tụng Chúa mỗi ngày bảy lượt », là ngôn sứ nói về các giờ kinh ấy trong ngày. Con về Kinh Đêm, cũng chính ngôn sứ đã nói : « Nửa đêm con thức dậy ngợi khen Chúa. »
Thánh Biển Đức, Tu luật của đan sĩ, chương 16
Thần Vụ là nhiệm vụ trên hết của đan sĩ. Đan sĩ hát kinh nhân danh Giáo hội và toàn thể nhân loại, vì chưng ngợi khen vinh danh Chúa vì muôn ơn huệ Người ban, nài xin trợ lực thần thiêng không phải việc làm cho qua thời gian, nhưng là một bổn phận của thụ tạo đối với Đấng Tạo Hóa và Đấng Cứu Độ của mình.
Thần Vụ là hát thánh vịnh, bảy lần trong ngày. Lời luôn mới, vì Lời nâng dậy người hát ; khi được nâng lên cao thì chân trời của họ cũng được mở rộng.
Lạy Chúa, bao la là lòng nhân hậu của Ngài !
Theo phán quyết của Ngài, xin làm cho con sống !
Chân lý nằm ở tâm điểm của Lời Ngài.
Nguyện tay Ngài đưa ra và cứu lấy con…
Nguyện hồn con sống để ca tụng Ngài.
Thánh vịnh 118 – Kinh Giờ III, Thứ Tư


Cầu nguyện không ngừng
Giữa các giờ kinh phụng vụ, người đan sĩ phải chăm lo đến « việc giữ lòng ». Điều này có nghĩa là duy trì một mối dây liên lỉ và tế nhị với Thiên Chúa, với Chúa chúng ta và với Đức Trinh Nữ Maria. Mối dây ấy không phải là một căng thẳng gượng ép hay một sự tập trung căng thẳng. Đúng hơn, đó là một sự hiện diện bình an và nội tâm, tựa như tình yêu êm dịu của một đứa trẻ dành cho mẹ mình, hay của một người bạn dành cho bạn mình. Thực ra, đó là một mối dây tình bạn thiêng liêng, đòi hỏi một sự tỉnh thức đầy yêu thương.

Lời nguyện tắt : trục sống của ơn gọi
Lời nguyện vắn (hay lời khẩn nguyện) là một lời cầu nguyện ngắn gọn, cá nhân. Nó rõ ràng và đúng đắn về mặt thần học. Nó diễn tả hướng đi của con tim và thể hiện trục chính của ơn gọi người đan sĩ. Giữa dòng tư tưởng hằng ngày, những lời khẩn nguyện này cần được thường xuyên xen vào để thanh luyện và quy hướng linh hồn. Nó giống như cây gậy của ông Môsê đã làm trong lành những dòng nước đắng. Ngay từ khởi đầu đời đan tu, mỗi đan sĩ, với sự trợ giúp của một vị huynh trưởng, phải tìm ra và làm của riêng mình một lời khẩn nguyện. Lời này sẽ đồng hành với ngài suốt đời.
Rèn nên một Lời nguyện tắt : theo “khuôn riêng”
Việc cùng một thỉnh sinh rèn nên Lời nguyện tắt là một công việc tế nhị. Cha giáo không nên áp đặt lời của mình, cho dù điều đó có vẻ dễ dàng hơn. Lời nguyện tắt không thể chỉ là một phản ứng cảm xúc thoáng qua. Thực ra, nó phải chạm đến căn tính sâu xa nhất của người đan sĩ tương lai và phù hợp với lời mời gọi đặc thù trong ơn gọi của ngài. Vì thế, nó mang tính cá vị, được hình thành trong đối thoại thiêng liêng và phân định.

Một nghệ thuật xưa, vẫn còn sống động
Dù việc thực hành những lời nguyện tắt có thể trông lỗi thời hay máy móc, nó vẫn giữ vai trò cốt yếu để duy trì sự hiệp thông với Thiên Chúa sau các giờ kinh hay giờ nguyện ngắm. Nó giống như giữ liên lạc với một người thân yêu ở xa. Một tấm hình, một tin nhắn, một cuộc gọi giúp ta duy trì mối dây ấy. Lời nguyện tắt cũng tương tự như những cuộc gọi ngắn ngày xưa: chỉ hai hay ba tiếng chuông để nói rằng « tôi đang nghĩ đến bạn » mà không cần lời nào. Hình ảnh ấy soi sáng việc giảng dạy nghệ thuật khẩn nguyện.
Sự đơn sơ của một cử chỉ, sự bền bỉ của một đời
Bề ngoài thì đơn sơ, một lời nguyện tắt có thể được truyền dạy trong chốc lát. Nhưng để thực sự sống được nó, cần cả một đời. Nó đòi hỏi lòng trung thành, nỗ lực và bền chí. Khi đó, nó trở thành sợi chỉ mong manh nhưng vững chắc, nối kết linh hồn con người với Thiên Chúa, trong những thinh lặng của đời thường.

