Một tấm thảm hoa dâng Chúa: ba ngày kỳ diệu tại Sept-Fons
Từ ngày 20 đến 22 tháng 6 năm 2025, đan viện Xitô Sept-Fons đã biến thành một xưởng nghệ thuật hoa khổng lồ để mừng Lễ Mình và Máu Thánh Chúa.
François-Xavier kể lại cho chúng ta truyền thống độc đáo này.





















Sept-Fons (Allier)
Trong bầu thinh lặng quen thuộc của đan viện Sept-Fons, sáng thứ Sáu 20 tháng 6 năm 2025 bỗng vang lên một nhịp điệu khác thường. Hơn hai mươi tu sĩ, mặc áo bảo hộ màu xanh và đội mũ rơm, đang chất đầy những chiếc xe tải nhỏ. Điểm đến : khu rừng cách đan viện khoảng hai cây số. Sứ mạng : biến khu vực tu viện thành một tác phẩm nghệ thuật phù du để mừng Lễ Mình và Máu Thánh Chúa.
“Đây là lễ kính Mình và Máu Thánh Chúa chúng ta. Chúng tôi muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của Bí tích Thánh Thể và việc chầu Thánh Thể”, anh François-Xavier – người lần đầu tiên tham dự truyền thống ngàn năm này – chia sẻ. Cuối tuần ấy, các tu sĩ Xitô của vùng Allier đã vẽ nên một khung cảnh tràn đầy màu sắc và hương thơm, đối nghịch với sự khắc khổ vốn nổi tiếng của dòng mình.

Thứ Sáu: vào rừng hái lá
Ngày đầu tiên là cuộc xuất hành vào rừng. “Một chiếc máy cày đưa chúng tôi đến gần một trạm kiểm lâm. Ở đó, chúng tôi thu lượm sậy, cỏ lau, dương xỉ và các loại cỏ dại. Có cả hoa diên vĩ, lá cây, bồ công anh – nói chung là bất cứ thứ gì mọc trong rừng.”
Cảnh tượng làm nhiều người đi đường ngạc nhiên : những “người đàn ông toàn đồ xanh, đội mũ rơm” miệt mài gom góp từng cành lá, từng nhành hoa dại.
“Khoảnh khắc ấy thật dễ thương, vì tất cả cùng làm việc với nhau, như một công việc cộng đoàn,” François-Xavier kể lại. “Ai cũng cố gắng sắp xếp để có mặt hai tiếng vào buổi sáng đi hái dương xỉ, rồi trước 9 giờ 15 thì trở về tiếp tục công việc thường ngày.”
Thứ Bảy: ghé thăm các khu vườn
Ngày hôm sau, hành trình đổi hướng. “Chúng tôi đến xin hoa hồng và nhiều loại hoa khác từ vườn của các gia đình quanh vùng – những người bạn của tu viện, đôi khi có tham dự Thánh lễ, đôi khi không.”
Khoảng mười nhóm nhỏ tỏa đi khắp nơi với những chiếc sọt tre. “Chúng tôi gõ cửa từng nhà, họ mở vườn cho chúng tôi hái cánh hoa hồng, hoa loa kèn, hoa cẩm tú cầu và đủ loại hoa khác.”
Đây cũng là dịp gặp gỡ đầy thân tình: “Chúng tôi gặp những cụ già, những gia đình. Đôi khi họ còn mời chúng tôi uống nước, ăn bánh.”
François-Xavier mô tả: “Tất cả mang một nét hồn nhiên, như trò chơi của trẻ nhỏ. Cuối buổi sáng, hoa được tập trung lại trong hầm mát để dành cho hôm sau.”

Chúa Nhật: nghệ thuật của đôi tay bé nhỏ
Sáng Chúa Nhật, khu vực hành lang tu viện trở thành một xưởng nghệ thuật hoa. “Mỗi thầy được giao một khoảng 2 mét vuông trên dải thảm rộng 40-50 cm. Mục đích: tạo nên một tấm thảm hoa cho Thánh Thể.”
Trên đó, Mình Thánh Chúa sẽ được cung nghinh, và cả cộng đoàn đi kiệu quanh.
Kết quả làm ai cũng ngỡ ngàng: “Đi dọc hành lang, tôi không khỏi ngạc nhiên vì mỗi tác phẩm đều khác nhau, nhưng tất cả đều đẹp lạ thường. Thật xúc động khi thấy anh em mình sáng tạo đến thế.”
François-Xavier chọn một kỹ thuật hiện đại: “Tôi cắt cánh hoa thành từng mảnh nhỏ như những mảnh giấy màu, tạo thành một bức tranh ấn tượng với muôn sắc. Bên cạnh tôi có người làm hình Thánh Tâm tuyệt đẹp, người khác lại khéo léo phối màu với cỏ lau.”

Hương thơm của đức tin
Cảm giác thật mạnh mẽ: “Cả hành lang ngập tràn hương hoa hồng thoang thoảng, dễ chịu vô cùng.”
Khung cảnh ấy đi kèm cả một ngày cầu nguyện. “Sau khi làm hoa xong là Thánh lễ trọng thể lúc 10 giờ 30. Rồi từ trưa đến 18 giờ, chúng tôi cùng chầu Thánh Thể.”
Sáu tiếng trong thinh lặng trước Chúa Giêsu Thánh Thể: “Ở đó, Người hiện diện dưới hình bánh trắng đơn sơ. Mọi người thinh lặng, chăm chú cầu nguyện.”
Cuối ngày, cuộc rước kiệu quy tụ tất cả các giác quan: “Mỗi người cầm một cây nến, vừa đi vừa hát kinh cầu và Thánh vịnh. Có ánh sáng, có hương thơm, có màu sắc – tất cả tạo nên một khung cảnh hùng vĩ.”

Phù du và vĩnh cửu
Điều gây ấn tượng nhất lại chính là kết thúc: “Vừa xong cuộc rước, mọi thứ được quét sạch chỉ trong năm phút. Xe kéo đến chở đi. Tất cả biến mất.”
Ý nghĩa bừng sáng từ sự phù du ấy: “Tấm thảm hoa chỉ làm ra cho cuộc cung nghinh Thánh Thể. Không để lại cả tuần, không mở cửa cho khách tham quan. Nó được làm duy nhất cho Chúa, cho Bí tích Thánh Thể. Đó là cử chỉ hoàn toàn dành cho Người.”
François-Xavier kết lại: “Trong nhiều ngày liền, chúng tôi gom hoa bằng tất cả lòng yêu mến để làm một cử chỉ nhỏ. Như muốn nói rằng: phần đẹp nhất của thời gian, chúng tôi dâng hiến cho Thánh Thể, cách nhưng không. Vì tình yêu luôn mang tính nhưng không.”
Cuối tuần tháng Sáu năm 2025 tại Sept-Fons: ba ngày chuẩn bị, vài phút rước kiệu. Một bài học về vẻ đẹp trao tặng, vừa xuất hiện đã biến mất, bộc lộ trọn vẹn tinh hoa linh đạo Xitô: nghệ thuật chỉ để phụng sự Tuyệt Đối, và chỉ vì Tình Yêu.




















